lonlymonkey201
Câu chuyện thứ nhất: Vượt lên chính bản thân mình
Trước đây khoảng một trăm năm, có cháu bé dễ thương sinh ra trong gia đình nhà Kê- lơ, tại Ta- xcan-via, bang A-la-ba-na. Bé bụ bẫm, đôi mắt xanh mở to, trông thật đáng yêu!
Bố mẹ đặt tên cho bé là Hê-len. Bé được bố mẹ rất thương quý và hết lòng chăm sóc.
Khi một tuổi, bé bị lên cơn sốt rất cao. Mẹ hoảng hốt giục bố:
_ Con sốt cao quá! Anh mau đi mời bác sĩ tới khám ngay cho con!
Bác sĩ khám và đã cố chữa chạy cho bé, nhưng cơn sốt vẫn không hề giảm chút nào. Còn bố mẹ thì suốt ngày đêm quên ăn quên ngủ luôn ở bên bé. Hai người lo lắng chăm sóc bé đang vật vã trong cơn sốt cao .
Cả gia đình sống trong ác mộng suốt mấy ngày liền. Cuối cùng, cơn sốt hạ dần. Bác sĩ bảo bé đã qua khỏi. Cả bố lấn mẹ đều mừng quýnh. Hai người truyền tay nhau ôm bé.
Mẹ chạy vội đi lấy con búp bê mà bé rất thích.
- Nào, bố đưa bé ngoan bé quý mẹ bế tí nào! Búp bê của bé đây ! Nàng công chúa xinh đẹp của bé đây!
Bé không hớn hở đưa tay đón búp bê. Mẹ lại nựng:
- Nàng công chúa Lọ Lem của bé đây này! Xinh ơi là xinh!
Bé vẫn không đưa tay đón búp bê. Cặp mắt xanh to của bé ngơ ngác nhìn đâu đâu ấy. Thấy bé có biểu hiện không bình thường, mẹ lo sợ bảo:
- Búp bê đây cơ mà!
Bé vẫn đưa mắt nhìn nơi xa thẳm. Mẹ hoảng hốt hỏi:
- Con sao vậy, Hê-len?! Hê-len, đây cơ mà! Nhìn này!
Bé vẫn nhìn đâu đâu. Hình như bé không nghe thấy tiếng mẹ, không nhìn thấy búp bê.
Người mẹ không chịu nổi cơn đau dội lên trong lòng. Bà ngã quỵ, ôm ghì con và cầu cứu bác sĩ:
- Bác sĩ làm ơn xem cháu có bị làm sao không?
Sau khi khám và xem xét kỹ một hồi, bác sĩ lắc đầu và đau buồn nói:
- Thưa bà! Cơn sốt quá cao đã làm cháu bé tội nghiệp mất khả năng nghe nhìn!
- Xin bác sĩ thương cháu, thương vợ chồng chúng tôi, hết lòng chữa cho cháu khỏi bệnh tật!
Bác sĩ cúi đầu và thất vọng đáp:
- Thưa bà! Tôi đã hết sức cố chữa cho cháu! Nhưng, tôi đành chịu bó tay! ( còn tiếp)