You are not connected. Please login or register

Chia sẻ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

admin

admin

Administrator

Bài gửiTiêu đề: Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em  Empty6/18/2012, 7:45 pm1





Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em  Xa
Ảnh minh họa: Miauwmiyuw.wordpress.com.
Những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối không thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.

Liệu trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất nhỉ? Những con đường dài tít tắp kia có phải là khoảng cách xa nhất không? Những hành tinh cách nhau cả tỷ tỷ năm ánh sáng có phải là khoảng cách xa nhất không?
Hồi bé, cứ mỗi lần nghe tới hai từ Hà Nội, nó lại cảm thấy xa xôi lắm. Trong cái suy nghĩ non nớt của nó, Hà Nội là một cái gì đó rất đỗi lạ lẫm và mới mẻ, và xa vời nữa. Lớn dần, vào đại học, sống ở Hà Nội, rồi ra nước ngoài, nó nhận ra rằng cũng chẳng xa xôi như nó nghĩ.
Cuộc sống hiện đại, điện thoại di động, công nghệ Internet khiến cho con người xích lại gần nhau hơn, khoảng cách về địa lý đơn thuần dường như là vô nghĩa. Trước đây, có nằm mơ nó cũng không dám nghĩ tới, ngồi ở nhà mà có thể nói chuyện với những người bạn ở cách nó cả ngàn cây số.
Khoảng cách về địa lý đơn thuần chỉ là vô nghĩa.
Nó gặp em, quen em, cũng nhờ vào sự phát triển vượt bậc của Internet. Chưa một lần nói chuyện ngoài đời thực, nhưng dường như chẳng có chút khoảng cách nào giữa em và nó. Hai đứa có thể tâm sự, chém gió, thao thao bất tuyệt đủ thứ trên đời mà chẳng thèm để ý đến thời gian. Dần dà, nó nhận ra rằng, nó không chỉ coi em như một người bạn mà nó có thể tâm sự mọi thứ; đâu đó, đã xuất hiện một cái gì đó đặc biệt hơn, lạ lắm, và mãnh liệt vô cùng. Thẳm sâu trong trái tim, nó biết mình đã yêu em.
Rồi hai đứa gặp nhau ngoài đời thực. Thật ra nếu nói nó và em chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời thì không đúng, nhưng trước đây chưa bao giờ nói chuyện, và cũng ít khi để ý. Dù đã xem ảnh từ trước, nhưng thực sự em xinh hơn rất nhiều so với trong ảnh. Đặc biệt là đôi mắt. Em có một đôi mắt biết nói! Sau này khi yêu nhau, nó vẫn bảo nó thích nhìn mắt em nhất, vì mỗi khi nhìn vào mắt em, nó có thể biết em đang buồn hay vui, tâm trạng thế nào đều thể hiện qua đôi mắt. Còn em thì lại chẳng hề thích nó làm như vậy. Ai bảo em có một đôi mắt biết nói cơ chứ!
Nó và em yêu nhau, bất ngờ, nhưng đã có sự báo trước.
Mỗi lần ở bên em, nó chỉ ước sao cho thời gian trôi thật chậm, và những con đường cứ dài mãi, dài mãi... Nó vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên em ngả đầu vào vai nó ngủ ngon lành. Giá mà chuyến tàu ấy đừng bao giờ có ga cuối. Lần đầu tiên hai đứa nắm tay nhau, run lẩy bẩy, tưởng chừng như thời gian có thể ngưng đọng ngay lập tức. Nụ hôn đầu tiên, tất cả không gian thời gian như đứng im, nếu lúc đó có bom rơi đạn lạc thì nó cũng chẳng thèm quan tâm!
Em luôn thắc mắc tại sao lúc ôm nó luôn ghì em thật chặt, có lúc còn làm em đau. Em đâu biết rằng, nó muốn kéo em gần hơn, một chút thôi, để chắc chắn rằng em luôn ở bên nó. Vì nó sợ...
Lạc mất nhau...
Thế rồi số phận lại đưa em rời xa nó, kỳ lạ và chóng vánh như cái cách số phận đã đưa nó và em đến với nhau vậy. Mong manh như khói mây. Vỡ tan rồi.
Đôi lúc nó ước giá mà nó và em cứ mãi là những đường thẳng song song, chẳng bao giờ có thể gặp nhau hay tiến lại gần nhau, nhưng sẽ được ở cạnh em cho đến mãi mãi tận cùng, không bao giờ rời xa, còn hơn phải trở thành những con đường giao nhau, và cứ ngày càng xa mãi...
Khoảng cách tạo ra sự im lặng, hay chính sự im lặng vô tình tạo ra khoảng cách...?
Giờ thì nó biết, những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối chẳng thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào đó một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.
Nếu nỗi nhớ là một vật thể sống, nó sẽ là một nỗi đau biết hít thở...
Yêu em, là một nỗi đau ngọt ngào.
Lời cuối: Anh nhớ em, nhưng không vì bất cứ lý do gì. Anh nhớ em như một thói quen. Anh chẳng biết nên gọi nó là một thói quen xấu hay một thói quen tốt nữa. Cũng có thể gọi nó là một thói quen xấu, vì chỉ có một thói quen xấu thì người ta mới muốn bỏ nó đi đúng không? Anh muốn bỏ nó đi quá em ạ. Nhưng đôi khi con người ta vẫn cứ làm những điều mà lý trí nói rằng không được làm. Chỉ đơn giản là bởi trái tim anh bảo vậy. Em đã, đang và vẫn sẽ mãi là một phần rất thật trong trái tim anh. Anh không biết nên gọi tên nó là gì nữa. Anh chỉ biết rằng nó vẫn ở đó, vẹn nguyên và bướng bỉnh đến đáng ghét. Nó đang ngủ yên. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Ừ, nó vẫn sẽ cứ tồn tại.
Viết trong một sáng chủ nhật nhớ...
Phạm Minh Tuấn

Trả lời nhanh
Message reputation : 100% (1 vote)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất